ng đành im lặng. Trên đường đi bộ ra nhà hàng gần khách sạn, An Nhiên không che giấu những ánh mắt khó chịu dành cho Duy Anh. Bình sinh cô chúa ghét những người giàu có hơi một tí là thích thể hiện sự phóng khoáng của mình. Thanh Lan, cô gái còn lại trong ban nhạc, người đánh đàn bầu đi gần lại An Nhiên rồi ghé tai cô nói thầm: ‘Này, anh chàng kia cũng đẹp trai đấy chứ. Mà hình như anh ta thích Linh Vy nhà mình rồi’. An Nhiên đáp cụt lủn: ‘Đẹp gì mà đẹp. Không quen không biết mà rủ đi ăn’.
Thanh Lan bĩu nhẹ môi: ‘Gì mà cậu khó tính thế. Ngày xưa cậu với Thiên Minh cũng quen nhau kiểu này còn gì’.
Và rồi như phát hiện ra mình vừa nói nhỡ lời, Thanh Lan nói vội: ‘À, mình xin lỗi’. An Nhiên không nói gì, dù bình thường cô luôn tỏ ra không vui khi thấy mọi người nhắc tới Thiên Minh. Nghĩ cũng buồn cười, đối với An Nhiên, mối tình đầu của cô đã qua lâu rồi. Mọi chuyện chỉ còn là quá khứ, cô đã quên và đã thôi không đau khổ nữa. Nhưng trong mắt người khác, hình như hình ảnh Thiên Minh vẫn còn quá sâu đậm và những kỉ niệm của hai người thì đẹp đến mức khó có thể xóa nhòa. Linh Vy ngồi cạnh Duy Anh trong nhà hàng. Khi anh ngồi bên cạnh cô, Linh Vy tự hỏi không biết khi ăn mình có nhai to quá không, có dính gì trên mặt không. Anh làm cô thấy không thoải mái chút nào. Lại còn thêm việc An Nhiên thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm hai người càng làm Linh Vy thấy không thoải mái.
Ăn tối xong, Duy Anh hỏi Linh Vy: ‘Em đi bằng gì về?’. ‘Em đi xe buýt về với chị An Nhiên’, Linh Vy ngập ngừng. Duy Anh nói nhanh: ‘Vậy được rồi, anh sẽ đi cùng hai người’. Chuyến xe buýt cuối ngày rất thưa người. Họ ngồi ở hàng cuối cùng của xe. An Nhiên không muốn Linh Vy và Duy Anh ngồi cạnh nhau nên chen vào giữa hai người. Những rồi cô thấy rõ mình đang là kì đà cản mũi bởi cô thấy rõ thỉnh thoảng Linh Vy lại liếc nhìn sang Duy Anh. Còn anh chàng này, thì nhìn An Nhiên tủm tỉm cười như thách thức cô. Ừ, chắc là như thế, anh ta đang cho cô thấy dù cô có cố ngăn cản thì Linh Vy vẫn cứ bị thu hút về phía anh ta. An Nhiên có cảm giác Linh Vy đã quên những lời căn dặn của cô, để cho cảm xúc đi tự nhiên. An Nhiên và Linh Vy là bạn thân của nhau. An Nhiên học trên Linh Vy hai năm nhưng vì Linh Vy là em họ của Thiên Minh nên họ sớm trở nên thân thiết. Sau này cô và Thiên Minh chia tay nhau, cả hai vẫn duy trì tình bạn, tình chị em. An Nhiên luôn lo lắng Linh Vy sẽ trao nhầm trái tim của mình cho một người không xứng đáng. Hình như từ sau khi mối tình thơ mộng của cô tan vỡ, An Nhiên khép kín lòng mình lại và nhìn đâu cũng thấy những nguy cơ phản bội, những tình yêu dễ tan vỡ. Mới 21 tuổi nhưng cô hay bị mọi người cùng khoa gọi là ‘bà cụ non’ , ‘bà già đau khổ’ bởi những lời nói giáo điều của mình. Ngược lại với An Nhiên, Linh Vy chưa từng yêu ai bao giờ. Tất nhiên hồi đi học cô cũng từng thích một vài người, nhưng mà tính cách nhút nhát nên cuối cùng vẫn chẳng có gì chính thức. Linh Vy vẫn ôm đầy những mơ mộng về tình yêu. Và cô, không giống An Nhiên, rất tin ở định mệnh. Cô tin ở tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tại sao lại không thể yêu ai đó khi chưa biết gì về người đó?. Có thể lắm chứ, chẳng phải Duy Anh đã làm cô xúc động rồi đấy thôi. Cô thích anh, không biết là nhiều hay ít nhưng cô cứ muốn nhìn anh, cứ muốn nói chuyện với anh suốt thôi. “Em tin gặp được tình yêu từ cái nhìn đầu tiên là duyên may. Nhưng chính em sẽ biến tình yêu đó thành sự thật”. Xe buýt dừng lại ở bến gần nhà An Nhiên, cô xuống xe. Trước khi xuống, cô quay lại nhìn Duy Anh và Linh Vy, ánh mắt đầy dè chừng. Nhưng rồi cô nghĩ Linh Vy hẳn không muốn mình can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cô bé nên vẫn vờ vui vẻ nói câu tạm biệt. Sau khi An Nhiên đi rồi, Linh Vy nhìn vào chiếc ghế trống ở giữa mình và Duy Anh, cô mím nhẹ môi. Liệu anh có ngồi dịch vào cô không nhỉ?. Cô nghĩ là anh sẽ có. Cô đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc mai ở hai bên má, cố giữ cho hơi thở nhịp nhàng. Vẫn còn khoảng ba bến dừng nữa mới tới nhà cô. Linh Vy muốn nói gì đó cho xóa tan khoảng cách lặng im này nhưng lại sợ không khéo mình sẽ trở nên vồn vã và nhiệt tình quá mức mất. Duy Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Những chiếc xe vẫn nối đuôi nhau. Ánh đèn lập lòe di chuyển. Thành phố này dường như chẳng bao giờ ngủ cả. Anh quay sang nhìn Linh Vy rồi nói: ‘Thật ra anh có chuyện này muốn nhờ em giúp’.
‘Là chuyện gì vậy?’
‘Anh có một bản nhạc này. Em có thể chơi nó và cho anh ghi âm không?’.
Thấy đôi mắt Linh Vy hơi mở to ra, Duy Anh giải thích tiếp:
‘Thật ra anh không sống ở đây. Năm anh 10 tuổi thì gia đình anh đã chuyển sang Đức’. Anh về lần này vì một người bạn học cùng rủ anh tham gia tư vấn kinh nghiệm cho các sinh viên muốn sang Đức du học’.
‘Thật sao?. Thế mà anh nói tiếng việt trôi chảy quá’.
‘Là mẹ anh đã dạy cho anh. Bà là một nghệ sĩ đàn tranh’.
Linh Vy gật nhẹ đầu. Cô lờ mờ hiểu tại sao Duy Anh lại để ý tới mình trong ban nhạc. Duy Anh nói tiếp:
‘Từ hồi sang Đức mẹ anh không còn chơi đàn nữa vì bận chuyện kinh doanh của bố anh. Nhưng anh biết bà rất nhớ những lần được đi biểu diễn thời trẻ. Anh muốn bà lại có được cảm giác đó một lần nữa’.
‘Vậy bản nhạc anh muốn nhờ em chơi là của mẹ anh à?’
‘Không. Bản nhạc đó chưa từng được biểu diễn. Khi anh tìm thấy nó lúc chuyển nhà, mẹ đã bảo anh bản nhạc đó, bà chưa kịp biểu diễn thì đã sang Đức cùng bố anh’. Linh Vy có thể hiểu được đối với người nghệ sĩ, không được biểu diễn, không được sống cùng niềm đam mê âm nhạc là một sự hi sinh khủng khiếp. Linh Vy gắn bó với cây đàn tranh suốt hơn mười năm nay và có cảm giác như đó là máu thịt của cô, không thể tách rời. Cô cảm thấy anh đã làm cô xúc động vô cùng. Khi đến bến nhà Linh Vy, trước khi cô xuống xe, Duy Anh nhìn sâu vào mắt cô rồi nói khẽ:
‘Hãy suy nghĩ về lời đề nghị của anh nhé’.
Bàn tay anh khẽ chạm nhẹ vào tay cô. Và chỉ như thế thôi, cũng đã khiến Linh Vy biết rõ cô không thể nào từ chối giúp đỡ anh được. Trên con ngõ nhỏ đi vào nhà, Linh Vy vừa nhảy chân sáo vừa khe khẽ hát. Cô muốn về đến nhà thật nhanh, muốn chui ngay vào chăn, nhấc điện thoại lên và kể cho An Nhiên nghe về Duy Anh.
Đêm đã khuya, sau khi im lặng lắng nghe Linh Vy, An Nhiên lại ngồi trước màn hình máy tính của mình một lúc. Cô cũng không biết tại sao mình lại làm như thế. Có lẽ bởi Linh Vy làm cô nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc đã qua của mình. Và cô lại nhớ anh hơn bao giờ hết. Dư âm của cuộc nói chuyện với Linh Vy vẫn còn đọng lại trong An Nhiên. ‘Chị à, không phải ai cũng giống như anh Thiên Minh đâu’.
An Nhiên nhìn những tấm ảnh lưu giữ tình yêu đã qua. Trong ảnh cả cô và anh đều đang mỉm cười. Cô vuốt nhẹ lên nụ cười của anh, miệng thì thầm:
‘Thiên Minh, anh có đang hạnh phúc không?’.
Khi họ chia tay nhau, cô đã hứa là sẽ phải sống hạnh phúc hơn anh. Cô sẽ phải để anh phải nuối tiếc. Nhưng dường như sống một cuộc sống không có anh thật sự rất khó. Suốt hơn một năm quá, An Nhiên luôn phải giữ cho mình bận rộn. Cuộc sống của cô cuốn vào chuyện học hành, biểu diễn, làm thêm, để mỗi cuối ngày cô đều mệt nhoài, chỉ còn đủ sức nằm xuống giường ngủ li bì. Cứ như thế, An Nhiên không cho mình có thời gian trống, vì cô biết, chỉ cần nhàn rỗi một chút thôi, là cô sẽ lại nhớ tới anh. An Nhiên và Thiên Minh là bạn học cùng cấp ba. Kể từ lúc đó thì họ đã dành tình cảm cho nhau rồi. Lên đại học, họ vẫn là một đôi trong mắt bạn bè. Nhưng rồi hết năm thứ nhất, Thiên Minh nhận được học bổng đi du học. An Nhiên không cản anh. Cô buồn nhưng cố không biểu lộ bởi cô biết Thiên Minh đã phải cố gắng thế nào mới đạt được học bổng này. Và vì cô yêu anh, nên cô không muốn ngăn cả